Nếu mình post sai box thì cho mình xin lỗi nhé! Tại hem biết post vào đâu cả

Nếu chúng ta sinh ra ở một gia đình khác. Nếu anh và em không phải là
những Uchiha. Anh đã không trở thành một người anh đã cướp đi mọi thứ
của em, một con quỷ mà em khát khao giết chết. Nhưng mà, anh nhận ra số
phận là một quỹ đạo không thể xoay chuyển. Anh sẽ không cầu mong điều gì
cả, sẽ không thanh minh điều gì hết, chỉ đơn giản đó là những gì anh
suy nghĩ, những gì em chưa bao giờ hiểu. Anh mong sự giả dối và mùi máu
tanh suốt quãng đời mình sẽ tạo nên một cuộc đời mới cho em. Thứ lỗi cho
anh, Sasuke.
Ngày em cất tiếng khóc chào đời, anh nhìn sinh linh bé bỏng với
đôi mắt đen láy đang đón lấy những luồng sinh khí đầu tiên trong cuộc
đời. Anh, và cả em nữa, đều được sinh ra tại đây, dưới mái nhà này. Cùng
một họ. Em được đặt tên. Và khi anh ôm em bằng hai bàn tay thô rát của
một ninja, em bất giác ngừng khóc và mỉm cười ngây ngô. Anh ghé vào tai
em và thì thầm những giai điệu anh sẽ ghi nhớ cả cuộc đời : "Uchiha
Sasuke”.

Em lớn lên, hồn nhiên và ấm áp. Anh luôn muốn nhìn đôi mắt đen của em
mở to và mỉm cười mỗi khi đến gần anh. Em được bao bọc trong không khí
gia đình đầy giả dối và lạnh lẽo, nhưng trên đời này, có gì cần anh cảm
ơn, có lẽ là em chưa từng nhận ra điều đó. Anh cảm thấy con người mình
đầy tội lỗi khi là một kẻ giả dối, một đứa con bất hiếu, và tương lai
anh hoàn toàn thấm đẫm máu và nước mắt.
Nhưng đau khổ hơn tất cả, em còn bé quá. Em chỉ là một đứa trẻ thôi.
Một đứa trẻ luôn tự hào về gia đình mình, sống không chút đen tối và tấm
lòng luôn yêu thương, luôn tình cảm. Khi anh cõng em trên lưng, khi anh
thấy tiếng em bên tai thì thầm về niềm tự hào to lớn và những ước mơ
nho nhỏ. Anh cười và siết chặt bàn tay. Thực sự không muốn mất đi tâm
hồn em khi ấy. Em chỉ là một đứa trẻ thôi
.Và rồi ngày ấy đã đến. Khi anh chấp nhận để tình yêu ngôi làng em
đang sống và sự căm ghét chiến tranh sẽ làm em đau khổ và mất mát lấn át
đi trách nhiệm với gia tộc này, những con người máu mủ trao cho anh
sinh mạng, thì anh biết ngày hôm nay sẽ đến. Ngày anh trở thành ác quỷ.
Anh vung kiếm trong đêm tối, nhanh nhẹn và quả quyết. Máu đỏ bắn lên
khuôn mặt anh, mùi máu tanh tan dần vào trong không khí, thẫm đấm vị mặn
mồ hôi. Anh nhìn cha và mẹ nằm trên đất. Anh nhìn hình dáng những người
anh nhìn thấy đầu tiên trong đời. Anh nhìn những người đã ban cho anh
cánh tay hôm nay để anh giết họ. Những người đã ban cho anh một người em
trai. Anh khước từ mùi máu đang lan vào trong tim, nơi đang ngừng đập
và đẩy nó ra khỏi tâm trí.

Và em chạy vào. Hình dáng bé nhỏ và sợ hãi. Đôi mắt vẫn mở to ngơ ngác
như lúc em chào đời. Nhưng nó chứa đầy hoang mang, đau đớn. Nước mắt em
trào ra. Những giọt nước mắt làm anh cảm thấy nơi ngực trái quặn đau và
tràn ngập tội lỗi, cảm thấy mình như một con quỷ đang sống trên nỗi đau
khổ và sợ hãi tột cùng của em. Anh chỉ muốn ôm lấy hình hài bé nhỏ ấy,
xoa mái tóc em và nói với em rằng “Không có chuyện gì sảy ra cả. Tất cả
chỉ là một giấc mơ thôi Sasuke!”.Nhưng anh đã đứng đó, đã nhìn
em với ánh mắt vô cảm của quỷ dữ và cố gắng một cách tàn nhẫn, muốn cho
em biết rằng “Hãy sống tốt Sasuke, hãy mạnh mẽ Sasuke”. Nhưng mà, em
không hiểu, và em đã ngất đi cùng với trái tim nhỏ bé nhuốm đầy nước
mắt. Em đã không hiểu. Vì em chỉ là một đứa trẻ thôi.
Anh ra đi. Anh ra đi khỏi ngôi làng mình yêu quý, rời xa em - người
duy nhất anh không thể xuống tay trong cái đêm định mệnh ấy. Anh nhìn em
từ xa, lần cuối anh có thể ngắm khuôn mặt em khi ấy, khuôn mặt anh hứa
sẽ bảo vệ, kể cả sau cuộc đời này. Dù không biết cuộc đời ấy kéo dài
được bao lâu nữa.
Sau năm năm anh trở về, một lần và duy nhất. Và anh lại nhìn thấy em.
Em đã lớn hơn, đã cao hơn nhiều rồi. Em đã trưởng thành hơn. Anh nhìn
vào đôi mắt ấy và thấy nó không còn là đôi mắt

Cái chết đang đến với anh từng ngày. Sống trong địa ngục với những kẻ
muốn phá tan những điều anh yêu quý. Sống trong sự dối trá và sắn sàng
chờ ngày chết. Ngày mà anh, sẽ bại trận, và chết dưới chân em. Và em đã
xuất hiện, gặp lại anh sau hai năm mà anh không hề mong muốn em trải
qua. Anh nhìn em bằng ánh vắt vô cảm và khinh thường. Em đã lớn rồi,
Sasuke. Cao hơn nhiều rồi, Sasuke. Bàn tay em thô rát như anh và đôi mắt
lạnh lùng như đêm tuyết. Tất cả là tại anh thôi, đáng ra, em đã phải
khác thế này. Em đã phải là một cậu bé như em vốn thế, ấm áp và tình
cảm. Anh đã đổi lấy cái “nếu như”ấy để mang lại bảy năm em
được sống, và cuộc sống của em sẽ không dừng lại như thế. Cái kết của
trận chiến này đã được sắp đặt, nơi anh ngã xuống sẽ là nơi em bắt đầu.
Hãy để anh chết nếu mọi chuyện là thế. Và yên tâm đi, Sasuke, không kẻ
nào có thể hại em được nữa đâu. Vì những gì anh trao cho em qua ngày hôm
nay sẽ bảo vệ em suốt đời. Anh sẽ bảo vệ em kể cả khi cuộc đời anh kết
thúc. Anh đã hứa mà, em nhớ không?
Một lần, rồi hai lần, và đến khi anh không đếm nổi, anh đã làm em
đau. Nếu có thể hứng chịu những nỗi đau ấy thì anh sẵn sàng. Nhưng đến
khi “hắn” chưa xuất hiện - cái thứ đã cướp đi tự do của em thì anh không
thể dừng tay. Anh cảm thấy tâm hồn đã lạnh giá của mình vỡ tung như cơn
mưa đá. Và nước mắt anh tuôn trào tận đáy lòng, nó đau hơn cả những
giọt máu anh đã đổ xuống. Em đã mạnh lên, rất mạnh rồi, Sasuke. Em đã
cứng cáp nhưng vẫn cần anh bảo vệ. Và anh đã làm tất cả. Để cuối cùng,
khi cơn đau làm đầu óc anh choáng váng, mọi bộ phận trên cơ thể như vỡ
tan và đôi mắt anh trắng dã...
Anh tiến đến gần em…
Hình hài nhỏ bé với đôi mắt đen tròn ngơ ngác đầy sợ hãi. Mái tóc đen
rủ xuống khuôn mặt ấy đầy vụng về, đang run lên vì phẫn nộ. Từng lời
anh thốt ra giết chết chính bản thân mình. Anh yêu đôi mắt ấy. Vẫn là
đôi mắt ấy thôi, đôi mắt nhìn anh như khi em chào đời. Anh muốn giữ nó
trong tim, muốn nó trở thành hình ảnh cuối cùng giây phút kết thúc cuộc
đời. Vậy mà em đang nghĩ anh đang muốn lấy đi nó. Em đang nghĩ anh muốn
chiếm đoạt nó. Em đang nghĩ anh muốn cướp đi mạng sống của em. Anh đau
đớn với từng suy nghĩ ấy.

Đến cuối cùng, em vẫn luôn không không hiểu.
Nhưng cơ thể anh đã đến giới hạn, anh không còn đủ sức để khóc, để ôm
em bằng hai tay và xoa mái tóc em nữa. Bất giác trong giây phút mọi vật
sắp tan biến trong tròng mắt, anh thấy mình mỉm cười và đưa tay nhè
nhẹ.
“Chóc”
“Hôm nay anh hứa sẽ dạy em mà!”
“Tha cho anh đi Sasuke. Để lần sau.”
Trời đất chuyển màu. Chỉ còn đôi mắt em. Và anh thấy mình biến mất.
Sasuke à. Anh xin lỗi. Cuối cùng em cũng chỉ là một đứa trẻ thôi...
